07/11/2025 03:01:42

Chương 3: Nỗi khắc khoải

Từ đêm ấy, chiếc dép còn lại trở thành chiếc dép cô đơn. Nó nằm lại trên thềm nhà, ngày đêm nhìn về phía xa xăm, nơi con đường làng hun hút, nơi người tri kỷ của nó đã biến mất. Sắc xanh lục thắm một thời nay đã phai màu, héo úa. Nụ cười của chủ nhân trở nên vắng vẻ hơn. Chiếc dép cô đơn vẫn mãi chờ đợi, nhưng mãi mãi chẳng có một đôi chân nào đủ vừa vặn, một tri kỷ nào đủ thân thiết để lấp đầy khoảng trống bên cạnh nó nữa.

Nó đã trở thành biểu tượng cho sự chia ly, cho nỗi đau không thể nào nguôi ngoai. Và từ đó, người đời thường nói, nếu vô tình nhìn thấy một chiếc dép lẻ loi, đó chính là chiếc dép cô đơn, đang kể câu chuyện về một tình yêu dang dở, một nỗi nhớ kéo dài đến vô cùng.

Bình luận của bạn


Bình luận