Vào một mùa hè nắng rực rỡ, ve sầu ngồi trên cành cây, say sưa ca hát suốt ngày. Gần đó, đàn kiến chăm chỉ tha từng hạt lúa, hạt gạo về tổ, chuẩn bị cho mùa đông lạnh giá sắp đến. Ve sầu nhìn thấy, liền hỏi:
- “Các bạn kiến ơi, sao lại vất vả thế? Hãy lên đây ca hát cùng tôi đi, vui biết bao!”
Kiến đáp:
- “Chúng tôi phải làm việc chăm chỉ để tích trữ thức ăn cho mùa đông. Còn bạn, chỉ ca hát thôi thì mùa đông lấy gì mà ăn?”
Ve sầu cười khẩy:
- “Ôi dào, mùa đông còn xa lắm!”
Mùa hè qua đi, trời bắt đầu lạnh, cây cối trụi lá, ve sầu chẳng còn gì ăn, rét run cầm cập, đến tổ kiến xin giúp đỡ:
- “Các bạn kiến ơi, làm ơn cho tôi ít thức ăn, tôi đói quá!”
Nhưng kiến lắc đầu:
- “Mùa hè chúng tôi đã khuyên bạn chăm chỉ làm việc mà bạn không nghe. Giờ xin lỗi, chúng tôi không thể giúp được.”
Ve sầu đành thất thểu ra về, tự hứa mùa hè năm sau sẽ không lười biếng nữa.